Cô tiến lên ôm chầm lấy bà Hứa. Bà Hứa nhìn thấy cô giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy cánh tay cô: “Tịnh Nhi, bố con không chịu làm phẫu thuật, ông ấy nói nếu con không đồng ý chuyện đám cưới, ông ấy thà chết đi. Xem như mẹ cầu xin con, con
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full) - Chương 409- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247
Ảnh bìa Tác giả Mẫn Hạ Thể loại. Ngôn tình; Sắc; Sủng; Tình trạng Đang viết Nguồn Readme Lượt đọc 24,917 Cập nhật 30/07/2022
Chương 754 Giấy thay đổi quyền sở hữu cổ phần. Danh sách chương: Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full) Chương 1: Hủy hôn. Chương 2: Khó chịu. Chương 3: Xem mặt. Chương 4: Gặp lại. Chương 5: Bạn gái mới. Chương 6: Được cả tình yêu, được cả sự
Chương 41. Cửa kính xe dần hạ xuống, vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: “Lên xe!”. Hứa Tịnh Nhi chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ. Cô còn chưa kịp thắt dây an toàn, Cố Khiết Thần đã nhấn ga, chiếc xe phóng
pbm7. Đọc truyện Cố tổng lại phát điên rồi! full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Review Cố tổng lại phát điên rồi!, Cố tổng lại phát điên rồi! review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Đọc truyện Cố tổng lại phát điên rồi! Cố tổng lại phát rồ dạii! Mẫn Hạ Một lần lên giường ngoài ý muốn với thanh mai trúc mã Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi không ngờ anh không chỉ không chịu trách nát nhiệm, lại còn đòi hủy hôn, khiến cho cô biến thành trò cười trong ánh mắt thiên hạ, phải ra quốc tế tránh nghe lời sàm pha. Ba năm sau, cô trở về nước với tôn chỉ tránh xa anh càng xa càng xuất sắc hơn, cũng nhưng vì sao…. lại đã chạm mặt anh hết lần này tới lần tương đốic… “Đúng rồi, là tôi! Cô nỗ lực, đừng ngủ, cảm thấy không được ngủ! Nếu mà cô có mệnh hệ gì thì Khiết Thần đã băm vằm tôi ra mất!” Khiết Thần sao… Hứa Tịnh Nhi vốn sắm ngất tận nhà đột nhiên khựng lại. Thấy vậy, Từ Soái vừa bế lấy cô vừa chạy xuống núi, mồm thì không dừng lẩm bẩm “Hứa Tịnh Nhi, cô và Khiết Thần gian khổ lắm vừa được ở bên nhau, còn chưa được hạnh phúc mà đang phải chia lìa thì chẳng cần là thiệt thòi quá sao?? “Hơn nữa, người cũng như Khiết Thần vừa khít trai vừa giàu tài nguyên, lại lành nghề, quản trị lại xuất sắc thì đúng là một trong số món hời mà. Nếu cô không nắm giữ được, sau này còn có người xung quanh chiếm hữu anh ta cô chống chịu nổi không? Không cần hỏi nữa thì tôi cũng biết là cô không chịu mà!” “Hứa Tịnh Nhi, cô săn tin lâu cũng như vậy, chình ảnh huống nào mà chẳng gặp qua rồi đúng không ạ? Tin chắc rằng đây cũng chính là chuyện nhỏ thôi, sắp xuống núi rồi, sắp không sao nữa rồi!” Từ Soái nhịn nhường cũng như sử dụng chút công sức đến cuối với vận tốc nhanh nhất có thể đưa cô xuống núi. Anh ta chẳng kịp thở, cứ thế lao thẳng vào đại shình ảnh hotel. Nhân viên đáp ứng thấy anh ôm một người con gái đầy máu mê thì hoảng hồn, nhất thời không kịp phản động lại cho đến khi Từ Sóai hét lên “Còn không mau tìm đồ tới băng bó cho cô ấy, còn nữa, mau gọi cho xe cứu thương”. Người chuyên viên bừng tỉnh giấc, vội vàng gọi điện. Người để lại thì nhanh chóng đi lấy hộp thuốc sơ cứu. Từ Soái khẽ đặt Hứa Tịnh Nhi xuống ghế sô pha. Quần áo cô đang biết thành nhuốm đầy máu, đến trong cả tay cô cũng đỏ ngàu, nhìn trông rất chi là đáng sợ. Từ Soái nhìn lên gương mặt vô hồn của Hứa Tịnh Nhi. Lúc này đôi mắt cô đang bị tơ mơ. Anh ta cũng chưa biết vết thương trên người cô nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng việc mất rất nhiều máu hết sức mất an toàn. Phải nhanh chóng truyền máu vừa được. Nhân viên đáp ứng cầm hộp sơ cứu tới. Trong lúc hấp tấp, người này còn bị trượt ngã một phát. Thế là hộp thuốc trượt thẳng tới chân Từ Soái. Anh ta vội vàng cầm lên, xuất hiện, lấy băng gạc quấn lấy vết thương cho Hứa Tịnh Nhi. Bạn có muốn đọc thêm truyện Sau khi nói xấu sau lưng tổng tài
Chương 438 Chiếc đàn này…không phải do Vân Nhu đặt ở đây đấy chứ? Hứa Tịnh Nhi nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm nén được cảm giác trong lòng bèn hậm hực lên tiếng “Khiết Thần, anh từng đưa người khác tới gặp bố mẹ rồi phải không?” Cô nói rất nhanh, nói xong thì im bặt như sợ mình mà không nhanh sẽ không nói hết lời. Khiết Thần giật mình. Phản ứng này khiến Hứa Tịnh Nhi tim đập thình thịch, cảm giác không hay rồi. Một lúc sau, cô cảm nhận được Khiết Thần đặt tay lên vai cô, đẩy cô ra khỏi lòng anh. Khiết Thần nhìn xuống cô với vẻ khó hiểu. Hứa Tịnh Nhi trùng xuống, nín thở, chờ đợi câu trả lời của anh. Khiết Thần nhếch miệng cười như không cười. Anh nhìn cô một lúc rồi mới nói “Hứa Tịnh Nhi, anh lần đầu kết hôn, cũng lần đầu có vợ. Người mà bố mẹ anh muốn gặp là vợ anh, chứ không phải người khác”. Vì vậy, ý của Khiết Thần là anh mới chỉ đưa một mình cô tới gặp bố mẹ. Không có phần của Vân Nhu. Hứa Tịnh Nhi cảm giác như trút được gánh nặng. Cô đã ngã xuống vực giờ lại được nâng lên. Tịnh Nhi thầm thở phào. Cô liếc nhìn cây đàn rồi hỏi “Cây đàn này…là bố mẹ đặt ở đây hay là anh đặt?” Nghe cô nói, Khiết Thần bèn nhìn cây đàn. Giọng điệu chứa đựng vẻ suy tư “Đây là đàn của mẹ anh. Bà thích đánh đàn, còn đánh rất giỏi. Mẹ cũng là người dạy đàn cho anh”. Thật không ngờ…Mẹ của Khiết Thần giống như Vân Nhu, thích đánh đàn. Lẽ nào bọn họ có điểm gì đó giống nhau?Cố tổng lại phát điên rồi Thôi bỏ đi, đầu óc cô lúc này rối rắm quá. Tuy nhiên việc chứng minh được cây đàn này không liên quan tới Vân Nhu và Khiết Thần đánh đàn cũng không liên quan tới cô ta thì Tịnh Nhi…có thể thở phào được rồi. “Hóa ra là như vậy à…” Bầu không khí lúc này thật tuyệt. Hứa Tịnh Nhi do dự không biết có nên tận dụng cơ hội này hỏi tiếp chuyện liên quan tới Vân Nhu hay không. Thế nhưng khi ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng hiếm có khó tìm của Khiết Thần, cộng thêm việc hôm nay là một ngày đặc biệt thì cuối cùng cô quyết định không hỏi nữa. Cô không muốn phá hỏng sự đẹp đẽ này, vậy nên…để qua ngày hôm nay rồi hỏi. Hứa Tịnh Nhi nhìn bức ảnh một nam một nữ. Người đàn ông tuấn tú, người phụ nữ thì xinh đẹp. Khiết Thần có khuôn mặt của ba, có đôi mắt của mẹ. Kết hợp lại chính là ưu điểm của anh. Cô nhìn họ, thầm nhủ “Bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã đưa Khiết Thần tới thế giới này. Con thích anh ấy. Nếu như có thể, con muốn cả đời này sẽ được ở bên anh! Thay bố mẹ bảo vệ anh, đồng hành cùng anh! Con muốn anh ấy được hạnh phúc!” Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ở đó tới 12h rồi về. Lúc về tới chung cư thì thời gian đã bước qua ngày hôm sau. Trải qua một buổi tối hết hồn và giải tỏa được nhiều điều, giờ thì Hứa Tịnh Nhi cảm thấy buồn ngủ. Sau khi tắm xong cô lên giường nằm và ngủ ngon lành. Khiết Thần tắm xong định hỏi vừa nãy cô muốn hỏi gì thì thấy cô đã ngủ say. Anh không đánh thức cô nữa mà chỉ hôn lên trán cô. Anh đứng dậy, bất giác đụng phải túi của cô đặt ở đầu giường. Chiếc túi rơi xuống đất, đồ bên trong rơi ra ngoài. Một tập tài liệu đập vào mắt anh, bên trên viết “Đơn đề nghị ly hôn”.
Các bạn đang đọc truyện Cố tổng lại phát điên rồi! – Chương 39 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!! **************************** Cố tổng lại phát điên rồi! – Mẫn Hạ full nhanh nhất tại Yêu Ngôn Tình Mười giờ sáng thứ ba, ở cổng Cục dân chính. Đã đến thời gian hẹn mà chưa thấy bóng dáng của Cố Khiết Thần đâu, ông cụ Cố có chút không vui. Hứa Tịnh Nhi ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cũng không nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, rốt cuộc là muốn anh đến, hay không muốn anh đến. Ngày hôm đó, anh suýt nữa bóp chết cô trên xe, đủ để thấy anh hận cô và bất mãn với cuộc hôn nhân này thế nào. Nếu như có thể, cô thà tránh anh thật xa, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Bất giác đã qua nửa tiếng, ông cụ Cố sa sầm mặt. Ông ta nện mạnh chiếc gậy đang chống xuống đất, đúng lúc định bảo chú Lâm gọi điện thoại cho Cố Khiết Thần thì bỗng phía trước có một chiếc xe con màu đen tiến tới. Chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống, sống lưng thẳng tắp, đẹp trai ngời ngời, chỉ là hơi thở toàn thân lạnh lùng, ánh mắt không có chút nhiệt độ nào. Anh ngẩng đầu, quét mắt nhìn tới, dừng lại một giây ở chỗ Hứa Tịnh Nhi, khiến cô không khỏi nổi da gà. Anh ấy đến rồi… Hứa Tịnh Nhi cúi mặt, hai tay vô thức đan vào nhau, trái tim ở lồng ngực khẽ run rẩy. Cố Khiết Thần đến, ông cụ Cố mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn kiêu ngạo mắng một câu “Cháu đến chậm một giây nữa thôi là có thêm một bà nội rồi!”. Cố Khiết Thần như không nghe thấy, lạnh nhạt ngẩng đầu gọi “Ông”. Anh vẫn coi như không thấy Hứa Tịnh Nhi, giống như cô là không khí, còn không thèm liếc cô lấy một cái. Ông cụ Cố thấy thế thì thầm thở dài trong lòng. Có khoảnh khắc ông ta cũng nghi ngờ mình bắt hai đứa nó kết hôn liệu có phải là sai lầm không. eyJpdiI6IndSaUNMXC9NTHp3ZTVwMERBOTlTZGlnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlpRaHFwQUJSbHRVUjBLRlVwTmprdFl6aXpLT1BqalhcL3F5WVQ5Q1JWMW9KeEpOMGRyZVk5RTBCcHEwdWUxVDNLbDVqZUlHdFdWMXY4OHJHbUZDR0o4Q2s5Tmh4bDJ5UlpYMWxJdHR0ZUZjY0NVUW82eWNCZWRWRjhzMHM0VlE0V0JpZ0Fmdmt3S2w3TmNmRzczRHNkUWFmcFNYTVV3dkNZK0Q0Z2hJbUlqcjVQUlBjUFNIZXFMeGxnSERXaTNpczRyeDdaZms5bHNPS0NkTWlOUUdhTGNWNnNMZSt6bFVnRXpEdzc5OGdRams1SmVkRDBacmpodmZuVmZSc0lhZWF4bkFMQ1VzZmRTeHBkOE81Uk1XeldsOU5mZVM2MWFoMEloU0FtbGh6WlZuQjBLRWdNVUZUVDFFZmQyODRVcElPTGFLand1WVI0QTd4bGxcL09YcmNhczlMZG03WjVjVTBGYVBtYW5jVkp1Y3k2ZFZ3a0NjTnA3ZDduVFh6dFBrT2twRTR2UUVkRVZmN2ZyUmU1WUwwK1BJSWdxXC91elNpQmtZalFRZVl5OUlsSU9FWDhkWklGOXR4T1ZaVVF5bzFsbXJxQ1wvZXZXYXhwQXN1c3NIN3NvazNKdE4rUWc0cGFsTjdrRUx5TGJySmtkUlZ3dURZRXdSZ3V1Tlk1YzRJTUdBZjRkZnhDN0lXYzArT2lzVkJJYVppMzFqYjhPaW9QVFpPMHdrdDdKXC9cL1Q2djJ0K09MZEVPQlVkQlh4OE13elJFbG1oVERtZVByMmRabjlONThHK3ZZcnBLWmgwR1JcLzJDRzhcL21ZZ2J3RlwvUVk9IiwibWFjIjoiZjFlOTkyOWIwOGFjN2E5MmQxMGY1ZTA0MWFiY2Y1NjFjNTUwMWNiYTVkNTdmNjlmM2NhZjQ1MDc3MzJlOGY2MyJ9eyJpdiI6IjNNR3RyM2pqVFh2aWdlck44V2tCNFE9PSIsInZhbHVlIjoiTjE3elVVTktDMlVCVXFZYnpFeWkrbm1Wa0drdGhCNklXZ2RxNCt1cWE4UlYzdERMM1FURkhUenFrNWxQR2NkVmJoZms3eHRwQXBaTGYxeDFQNWZCdnBUSCtmR09ESGtIenZZUFR5NE5TUFwvZ2liV2dtUGxhWmhGb04zUktYak1oVGlpaHZUNWxVb0hEQktmb3VNcUdidz09IiwibWFjIjoiNjEwNzZmMjE0MjBmOTA5NjMzOWUwMjdhZDJjNTAzNTE4MzZjNWRjZTZkOTY3MmMyZjQ4MjJiMGJiOTA0OWJlNCJ9eyJpdiI6IkpIOHhPZ1I4WmxYYWtwV2NZOVF4T0E9PSIsInZhbHVlIjoid0N2aENyOWVmWnJzdUx4bzl4cTk1XC9zWElGQ1lmVE5aT1hcLzhxRGVUSzc1Um5sTk1YYVMwVEtYTXRxNllOSGk3YmVXWm9uVjZtZFYrWG1NOGlSUUtkQ1VtWjVVb2o0a0NXbkUrSHE1cDZNTHdHdWhGVEtRcWN6N0pDTlA1TTJKcHV1Ukp2b2JKbXlrZXl0aFQyb2Q2aWJ1Mmc5Y2wrdnZLU1orbTl5a0lvRStFN2ZKc2VmRGZ0QXhMZGxMMHFaZGRGQlI3cDROTER6QjF5eHpDa0pZMUQ0TXp6WDdLb0huWWJDM3Y1b2hVcFZuMGZhUWJNeEZRY25vTmR6UU9RS1Q0IiwibWFjIjoiNzZkMmE5NGE5YWE3OGRhMzE4N2Q5MmQyYWZmZTMwZDhmNTlhZjNkMmEwMjJjYTg5Y2UyM2FlMzMzN2YzZGRlYiJ9eyJpdiI6Ik5QOTNld0d5aFwvRnhrbzhpQUtDMGxRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik5qRXlpbEJGenpzM1NpZDVIZkNCdGE5MlZJWWRHZVFna09LM1wvTWlqU1JMa1NzdHQ2Zm5tblBseWlJaDU0bzdPTHJQSmorMitpcXRSaTIrSmhDMnpIaVFzRk1IbzlNMDQxR0E5WVZWVjJid25HUElDT1JrR1pjYjRSS1diNlA5Vm9lMUFrSm8zYkdFUFwvc3hhOHNLaHlNOHN2RDJhZkQ3V1ZjRUJIZ3VoTjJyeUQyMmFSSnFhSWVGVXNIZUxMNktybWNtbmoySDdMNnZhSXlOTEdnRHVPYzRGNVVGTFlHZVBKUHA3M1g3dllqaz0iLCJtYWMiOiI5OTA3YTcwNzViYTBmOTIwNWE2MTRhZjg4NDM5ZDhlNjA4OWYxMDgwOWMzYjRiMGI4ZDFlYTMwZjdiMGQyYTA4In0=eyJpdiI6InRMVlQrXC92ZWJxZVwvQlRNb2VycU1WUT09IiwidmFsdWUiOiJOMFJubkQ4SitNcFVtUU5yNGthWVRKemRRcGQzUUw3aEtFMGtxeDZ4RDFzMEdoTW10eSthMzlHbVZ2VmVqbUV2OEVMdnIrem5zSmJEUjR5SVRSZCt0OE4xdmJjcUY1NE5QS1VqY293aHBUOVFGY1dmNHEwUitNdW9YcGN4azVhbjk1dFNraWlmQTBxVFN5YmNpUEVOTXFzQ29xekoxS3JMU0ZYVzhzOHl6bm5sdzlLSjZaV1RyenJoK0NybThCRWtcL1ZYT2dcL2ZXUURzb1wvSjJyZzBjVTZcL2V1YVc3RXp0eXNoNkRPU0tFVnFlSVwvWDhyc3JZcTNicnFMR0JUczBcL09vSUZVRHRQU3VMdGpIVWlqSFFjUUk2d1BtV25YaGgrcTJvMFJyQXhFbGVwUnU5V0tRdWNkMlRSS2RVWEtZcEFCU3B0MzJxM1QyQ0VPTkdOSTIxOEhrbDAwTEFHV3lHR1dQWUdkazZiMm1ybUlQb1NTRlhwTnBvXC8rMkx5bjg5cWRhbmtuTDA3T2dpME1vNitnSDZhUm1xVmM1dDVDNWZsSjVjam8yZU1kRDZBenZNY2JybXdaSEpIWEpQcHVoOWFqRWpKU2E2aXRiQ2FRMXVoUFdUbm1qOGpObDg5YzZhcFVBYUNPd2hGUXFydkNObk56WFwvOWhUY0RXdzVrTFBEa2UyZXdpSjV1b1A4SU1HZkJMeFhaakZEd01DWjVIYWRmQTg1VGQrWGp2SnpDQ1VYMU50MjdCcmE3TEVyektPWHFORm1YSEl1TzNFZ0QrRkJUUXhudHFPR2JjKzc2Rmd4eUJwSWhMS3dPUFpsUmFPeVFhcWNoTzJjNVNZZDdrUUpaMlZuUDNZVVBTb1wvTWZQd2JoWGgxRVVoTTkwOTI0aWtTN1JOTk1yUHhudjhXcVwvRkVOOTE4cnRlQ0pKU21vTWQxZWdhTGJPSWl4M1ltdDNQREQwZUtrQSsxTFZwRTEwNUg4U0hrM0pKMjZrbCtRYU9kY2RBTVF6MTlRNGpXK1d3U2NNT2NVelV4RFAzVmF4Vjlva2doWGxVNmo5UHBpVW1LZmlteVRwSlVOaStTcGVqNTVTelJYMGJUUExBNVVFdlBSUG4yNWp3NzZTSDJ0eW1NQTFCNlVvVm8rYTZuQ2R4RVN6alhETjVoMU9ZNjQ9IiwibWFjIjoiZWRiYWU2OWQxNWRjN2VhMGU0Y2ZkM2ZhMjgxNTVlYzQ3ZDBkMzdiNDc5MDI3MmMwZTdhMmJhNTEyZmFlY2FiNiJ9eyJpdiI6IkVGT0hvaGVGZ1J6XC9VcTA5XC9xbXUwQT09IiwidmFsdWUiOiI2WDlFUkswWENaWUY5TW5aWk9DN3dWcVJiZVJxWVpzQWllUHgzU0VMeTlKb2xQMnVLa0lST1NpV2hUWWhrQ2MyXC83eUlzMWJDaDdMNEFqK0l1SjZENHdvRjNPRlhiR2hUYWNTaUpnXC8rUTNVd0tHUDZ5Q2lwMTBcL2llZ1pzV3M3OFRNV3lhcTVIS3pXNXYxQjliVVN1WmxMUE1cL3d0eTZIdzFXUTVMckRcL094RXkzb3ZCSzYyS3M3eWppTW5yM00zYldWbjRPak5kOCthVjRJNmFHSmx0ZzBuT2QxS2FmWm5iT3ByNmlvSkFDbnkxdnFUbEhKd3l6b1B1OFExQmlNcmNuTjl5dHRrSnEyXC9ZNFo5eGVwcnBmcXFUa21UVEFPTzNSOStaTHdPVTArVUszOWo2ZWg2bzY2VDFidnZpZmo2Qkt4UFdSdStaWHFqMFBNRkRNdDZBVWFqSWxySmUyXC9FbTBZMHdhanJ5VTE0RzY5UjFqOFRcL3NpampPSmFad250YUpUOE1Bd0JBY1FlZDg3N3V3V1EzeFByNkxDT1RWK3JNRjBLak0wdkxKeTJ2aVpZeStGZSttVWNFeVJXbmtUWHplQ2pBdEJBcWhiU1dic2g3RG5ybXdEa2RNKzJ1b0MxN0tJZ0FhajYxZzVoYjc5aXZTWHZhY1BwTmVOOFAzTTZTdkF3cHJhbjdRNmdFN1hWQnlTS01Udz09IiwibWFjIjoiNjJjZWQ2NmY2OGEzNmI0Yjg3YjZjMWFjNWMzNDAzMzZiMTEzNjI4M2RkNDVkMThiZWMyNmNkZWQ4NWMzM2M2OSJ9eyJpdiI6IlpOdFwvajlLRkRqYjJyUGkxczJkZkZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJsNEQzSEh2QURhTHN6ekFtakZuTkl6aHFrb3lsenJIMmRRNmgwNFRIU0RsclpZeG1RVTdsS3R1cGM3aUZNZnczc0VVT2hoeXJobm4xeExcL3pUSit4TTRBUFR4TGNiR0xjb05sa0E5UG9yYnZ6R0hNUG1acmhVZ2NJb2NoM3hJOEtlY25sM1gxOE8rUUZ2T0JMODVaZUxncTJnQ1l2am83MmNlQ0hyeWdEVnB1ZHFYTVpvSlFibUVaeFNPak56VjBDc1lra2lkM1BQYXgyQ0o3SU5iSGVlb3crMExkcVYyOXVuRUNCcjJuTDdrPSIsIm1hYyI6ImM2NTgxZjIzZjA0MGZkYmFjMTExZTg2N2RiY2Q1YTMwNmY4MTQ0ZTI0ZWM1NTBmNzdhMWQ1MTAyNzdmODJkODMifQ==eyJpdiI6IkNvU2JBa3BCazNKV0NnNnJRXC9WXC93Zz09IiwidmFsdWUiOiJ4MEdPZVlBSHZuNjBWRlNacTRrTHkwRDcxMUdFSjdNbzMzTis3REZOaVc4dEZLWGhHOCtpczgyQjlOQ0luV3VlWU9JazZ5NDZWVVA5VUZcL1E0WFNXVElZYW43UDhCeWFaVEY5U0xGeDJSXC9ieTBiZHZmR1wvSHI2YnJVcDRORDAwTlFYYllHMm5JQkxwVXl3Y0FJUFlZZnl0U1lkWTdLYW5md3RhTmtCK0txVWYxMHM4dDFIWGlFWGNiOE1FcURyek1aS21Ia3hpdkhTRnBrblVmTWtwbUJiM3Jaek81SWVjbjdmYmFDODVscDVrPSIsIm1hYyI6IjIyZjFlNGJlZDY2ZjQ4YWQ5ZTdlZjlhMzg0ODA5YTgyZWY4MmI5M2Y1OTNlMjJlODI5YjI2ZmUxNTRlNGNkZTUifQ==eyJpdiI6Im5CRVFSUlNEWnNQcGVGSW9cLzBJeE1BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InEzMkM3cWJxaDNjVHJEN0xtcGYwXC84MmxaUThMdThVYWs1NGtDNUxqVVp5WUxpMlFMeU5nTEx1akFZN1pSazJmbklpbm5rUCtuZVhsSEJlNDU1U0V5VXpIWTExK3ltbkVHRlhcL3RuR1Z5QUNjcmJKODB3MVwvUWFiT1lQN2d5NGgwR2hoTG9TdUVYb2xzRUNnVE92eExrWXZZbU1EbEtDXC8wZG51SmVKMTkrMm94MlpGQVFiaWhGWk1TbVZXeFluVzVDVmVLQnpUVUliQ0NGOUwzdVR5YjhHVVhcL2w5ZGxvWjNHdzV1dWJUZTlwTT0iLCJtYWMiOiI4Y2U4OTg5NWFmZmYxMzg4MzVkNTAyNTU0ZjA4MTBiNTIzMGM5ZDE4MWI2YTgzODczNzFkZDg1YjBmMDdhYTIwIn0=eyJpdiI6IlNNZ2RhR2Z4V1wvMGtMMzAzQkp3TW1BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjY1VVwvMUVRYVNpUzA1YkNnOWVySFFxbWhcLzIzUTJoVHdVMUVLc0ZWRnoxN3VzaVhiQWlyRndWaFA1SjllQ3BpSlA1WG9iNENVQ3A2bjc1UVJFazhjdWRUNnEwbmJvejVjMTRQbkxrYzNjUG89IiwibWFjIjoiNTAyZTIxODdkMGM0NzE2NjU4Nzc0MWU1YWU4MDFmOWMyZmQwNDYyOGNjYjUyMjZjN2I2ZTJmN2I2NDE2NDI0NyJ9eyJpdiI6ImxEbUwxaEpOaElqdEFyRFRaSlVoaVE9PSIsInZhbHVlIjoib3ltRGRXMnRcL0MwXC9cL0xWNytFQVNEeHFTWXVDUTcyNGpmTmlZb0M3YTZCZkhUbTNhbmhJd1dRTjhCaitkWVRLSVwvSnFtMGNyQVdLWVwveTNHdTF3Vmc5WHhWZjZVNmtjOU5POWpENUxOQWx4aWRjV1wvcVliWWNVaFwvM1wvYU9tK1o0YmxSZndVZGJZOVRzdm9MUGd2Ykhkd01PZ0IrWEdramRUdHJjaVJYY0lmeUdtN3JLZU5pbUtHclUzUXRiT3RhaG0iLCJtYWMiOiJmMzFmZmRiMDhkYzNhMTJkMmQyODdkMGEzY2EwYzRlODA4ZGU4NTEyOTg0OTJkNzc1YjhkODkxMGVkMzE0MjE5In0=eyJpdiI6IjJDOVwvTmNWVlRnTlplWmowZHE5QU13PT0iLCJ2YWx1ZSI6InQ0XC83XC9OcWtmQTJPT3dJT3ArMXNDdHoraVhnOHZVcVlDZExTbWJRV1hLMCtkNENIeXZVR0I1TDVrN2hFeUpHTnFUTG8reCthNHV3Z1JMUkpIeXl6bXBXRVhDMVNrb29TTWNYVkE2RmR2ODFIcHk1cmhoazJuMlRnbWlQSFFqMXRcL1NMMmZqd3JyXC8yNURMMm1OQ0NnblFVQUJSamtJRUI5K28wYTI4SHorSVc1bWhpQ0c5aENxZ0ZrYU55TlA5Q2NyTWRLbFRNbnpmRzNqVERMb3grSW1kV3RycU83a0NMNzFubnlkbFdxZ3VGS1VKb3JvVzVOMlVXWFNlMG1NM1wvNFlETVVOUk0ycGxDVmI5Z29wdTU0QUdZaUh2dlZUREpVQTlKTGVTd1M1MVF5SUwwU3ZmOGJMXC9DWUk4VDlCWjNEYmp4WVdXdGVWQWNcL1wvWTJRVStuMzFxSkJ0UnlsbEZLZkR4R0FsTjZCUHRnT2g0TmpSZ2xYM1RSSnJMZ0NxZ3FnT3NiZjh5ckRuY0xiNFFnZktvQXczUGJYRkwzK0VHdEt4TDY3M05TMUdEZjNLeDZqSjB1d0c0dlwvY3M4Y2RQS2huOGtxKzNVY21qV1YyZ1NxNXY4Rm95WWloSWVLS21pVlhQaWJqRGV6dVhEbzdiZ1F4UlVuRlRDd3FpVW80RGpWa2lSQndDbkxtTFVNeDM1YXExVlNcLzFIVkN0R095ZnJaNlIwRGhZb2FtWExXSjBBQTIxK1hPclhKYndJWkltaG5xd3RacUs2aXhzU3NpNHRkb0FERDJqMXJzVVc0OFBKZERxdldPWVg0R2hrPSIsIm1hYyI6ImMxZTBkMjM2NWI2YjRkMzEzN2RhYTI0ZDQ0Njg2OWYzYzcxMzQxMDRlOGIxNmNlYjc3MjkwZDVhOTU5M2E2ZTUifQ==eyJpdiI6Im4yanVvbjVxdlMzcTVcL1N2NmJOVk93PT0iLCJ2YWx1ZSI6InE3VVFmR0R2NHJjMnN3anNpbjNKQlJJYjVlTVEzNVEwXC8wK1pwcDJJTVpYbGRRTnFcLzRBK1pBekFLWmtqNjlOV2hhKzlzT1Q4WE9uSERwOXQ4ZXRHaVFvSTFta1dGNUJFMzhvWU1Qb0hhRTNyOE1DckZuUWFrbHQrWURidFNuOWJSWmdSRmllQ21EM2M0VUtnXC9Ua1RWbzBoZzJTNUdOQmJBeW5GSXJMNXZLa3pLVzFkeFhqV2Q0cnoyMHhIa3lia3dZd2ZSN1dhOFltRGE3b1BmZjFTaHdsejFLNEhWaHpEOUs5OXRPVWx0UldRMHRJcUNVWWJRclpIK28rVkl4ZWJJaWQ2MXhOOU1QWndiYzNvR3llVytONWp1V0RvMk5ONVwvRW5rSWd0Nm1HWT0iLCJtYWMiOiJkMDlhZDNjZTAxZWNjMWVlZWUwMDcyMmE4NmUyOTUzZmQzYjZkOGM4MmFmYzA4YjZkZWNhNjExZmNkZWM3NjNkIn0=eyJpdiI6Im1mZXR5QW9xSWdiejAxMjFkZ0IwbEE9PSIsInZhbHVlIjoiT0NpczBPa1ZTZnFCa1RXZFpLWnFjQ0Jla2xQRHQxMlFMaXpNT1JBUDFiV3hxcnlQajJQY1A2NE5UYlArTGpjanV1aHhYQ21TUUFcL3dsUHFMcE1XampZR0pFcUVkT2Fvc2FXUXpaZ0I0dndtdkZtZ2p3WWtjZXUyMzZmXC9Jd1hKQkk4MWZHU3hCSHllNTZ1OGhUS1IwdXdPTkZQc0dZdmhhWUdNZ3FMUVwvSjVkNEdTN0hvQ0hsc25CUVpweGJwTGhZWW5YbXVTMEUxYUJLMEx2Z3V5RlBFQ0M2MXA1Uzh0XC9rZG9DbE9KNWtmNHVwRDdhSjRybTRoTlJ1Q2E4QUo2UkJVMUwwWFhkWUNlYlJoRW1VXC9CVjZBUlJUZ05cL3k5Q0h2NFZZZDN1NGhRM2M9IiwibWFjIjoiNTU1YjVjYTM3OTY3NjUzMmExMWYyYWFiOTIyMzc3ZjZiNTUzZDA3YjM2MzZmZDQwZGU0MWNiM2NlNTJmZjQwYiJ9eyJpdiI6InJhbGIwTUxmV2IxbUR3RXh1Z3RsRXc9PSIsInZhbHVlIjoiUnZiaWFXTDMwVytlUk4wNkVOcFU0RVFmRk5xRkw3MytsS1JwUDg5eW1jM2pEN0YwVmdTYVBVemJBZ1wvelVVS1JESENZZ0pvTENka3lWU2hOMUpmVHFaXC94Wno4XC8xczA5dkZxaktaSHFRYzRsb1Rzd2h1VU9FdjVESDlYbzM1UUNKVk1pdExwY0ZYdVBzV0REcWhmbkExSk1lbHFhS2NlTVk3OVloQWRSQnNOWW9ES0c0bFwvRFwvNU1LZU1EemZNUXo1TlZBN3N6ZGd3cDRscm5FU1NhakdSOEJ4OWhtQ0NjZlpSTVB6Wm42SXM0Q0h0YW9ybWNJQzh3OWtTeFh0bU92Q21Kcmd2bEg3VTBWYWw1aGs2Q0pFQktMeWNkaUIyVFlcL1FYa3VpMnhJQWVjanRBendGSENsTm9YY0Vya0Eyb2QiLCJtYWMiOiIzM2ZjOWYyZDM1NGQ2YWRhNmQ0YTBkNjlkMTU2NDFmNjdlYmRkMDNjYzMzNzRjMWI5NWU4OGMwYmQxNWQ0Nzg3In0=eyJpdiI6IjRRK0ZLckNpc0JXMWJUYzlLMEhZMFE9PSIsInZhbHVlIjoiQTh1SkwrK0pRM1JRekJEQnRONWI0NWsxdlVJTHYyZ1dWTEtQTmxrK00wSVo4RXc2QVhjWFBWcE1Ud3JXWktwNyIsIm1hYyI6IjIxYjQxMmRmNDcwMzVjZmVjMDQ0MmY3MDBjNjE0NjhiNmQxYTAwZGZmZjExMWVhMmRhYjcwNWU1NmZhMmI0MmIifQ==
Truyện Cố tổng lại phát điên rồi! – Cố Khiết Thần – Hứa Tịnh Nhi Một lần lên giường ngoài ý muốn với thanh mai trúc mã Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi không ngờ anh không những không chịu trách nhiệm, lại còn đòi hủy hôn, khiến cô trở thành trò cười trong mắt thiên hạ, phải ra nước ngoài tránh nghe lời gièm pha. Ba năm sau, cô trở về nước với tôn chỉ tránh xa anh càng xa càng tốt, nhưng tại sao…. lại vẫn chạm mặt anh hết lần này tới lần khác…
Tác giả Thể loại , Nguồn Sưu tầm Trạng thái Đang ra Thông tin truyện Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ full Cố tổng lại phát điên rồi!Mẫn HạMột lần lên giường ngoài ý muốn với thanh mai trúc mã Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi không ngờ anh không những không chịu trách nhiệm, lại còn đòi hủy hôn, khiến cô trở thành trò cười trong mắt thiên hạ, phải ra nước ngoài tránh nghe lời gièm năm sau, cô trở về nước với tôn chỉ tránh xa anh càng xa càng tốt, nhưng tại sao.... lại vẫn chạm mặt anh hết lần này tới lần khác... - Bạn đang đọc truyện tại
Chương 428 Tất cả mơ mộng thời thiếu nữ, tất cả rung động, tất cả yêu thương, mỗi một chữ đều chất chứa tình cảm thật lòng, đơn thuần nhất. Nhưng đến giờ phút này cô mới phát hiện, hóa ra tình cảm của cô, sự cố chấp của cô chỉ làm bản thân cảm động. Cô không dám khóc lớn tiếng, sợ làm kinh động người giúp việc, như vậy thì bố mẹ cô sẽ nhanh chóng biết được. Ngay cả khi khóc, cô cũng cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng. Nước mắt rơi xuống nhật ký, thấm ướt một vòng lớn, nét mực nơi đó cũng nhòe đi. Dù có khó khăn thế nào, cô cũng không thể ở lại lâu. Cô lau nước mắt, sau đó khóa cuốn nhật ký lại, tìm một chiếc kính đen ở trong phòng đeo vào, đi ra khỏi nhà họ Hứa. Sau đó cô lại lái xe đi vô mục đích, cho đến khi ngang qua trạm xe buýt công cộng. Trên đó dán poster quảng cáo một khu nghỉ dưỡng, cảnh sắc rất đẹp, có thể thanh lọc tâm hồn, giúp người ta hoàn toàn thư giãn, quên đi muộn tổng lại phát điên rồi Thế là Hứa Tịnh Nhi lái xe đến đó. Nhưng cô cũng không cố ý muốn tránh né Cố Khiết Thần, chỉ là tạm thời không muốn đối mặt với anh mà thôi. Tuy nhiên, cô không thể bày tỏ tâm trạng thật sự của mình, cô nở một nụ cười giả tạo theo thói quen, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, uể oải trả lời “Làm việc mệt mỏi nên đến đây nghỉ dưỡng một phen”. Ánh mắt của Cố Khiết Thần càng trở nên âm trầm, rõ ràng không tin lời giải thích của cô, nhưng anh cũng không hỏi tới, mở lời “Nếu em muốn nghỉ dưỡng thì anh sẽ nghỉ cùng em”. Nói xong, anh cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Lâm, nói thẳng “Hoãn hết mọi hành trình tiếp theo cho tôi…”. Trong nháy mắt, Hứa Tịnh Nhi đưa tay cướp lấy điện thoại của anh, thẳng tay bấm tắt máy. Cô đến đây nghỉ dưỡng là vì không muốn nhìn thấy anh, nếu anh đến ở cùng cô thì cô ở đây hay về chung cư có khác gì nhau? Hơn nữa, không phải anh đã có giai nhân bên cạnh rồi sao? Không phải muốn hâm nóng ngọn lửa tình yêu với người yêu cũ yêu dấu của mình rồi sao? Cần gì phải đến quấy nhiễu tâm hồn cô! “Không cần đâu, anh bận bịu như vậy, anh đi làm việc đi, không cần ở với tôi”, Hứa Tịnh Nhi một hơi nói hết những lời này, trả điện thoại trong tay cho anh. Cố Khiết Thần không nhận, anh nheo mắt lại, đường nhìn lướt qua gương mặt của Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, nhìn đến nỗi ánh mắt cô không khỏi lóe lên. Cô cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của anh. Hứa Tịnh Nhi không muốn bị anh nhìn ra, âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh bổ sung “Thật ra tôi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, hai ngày nữa sẽ về, anh thật sự không cần đến ở cùng tôi đâu”. Dù có che giấu thế nào, trong giọng nói của cô vẫn hơi run rẩy. Lúc Vân Nhu khiêu khích cô, cô có thể phản bác một cách đầy khí thế, nhưng… giữa cô và Cố Khiết Thần có thể tiếp tục hay không, xưa nay đều không phải chuyện cô có thể quyết định. Nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn về bên cạnh Vân Nhu, nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn đề nghị ly hôn, nếu anh vẫn giống như ba năm trước, chớp mắt đã không cần cô nữa thì cô phải làm sao? Mấy ngày nay cô trốn ở đây, trong tiềm thức thật ra là sợ Cố Khiết Thần ngửa bài với cô. Trước kia cô muốn ly hôn, muốn giải thoát, nhưng sự dịu dàng của người đàn ông này bất tri bất giác lại mở cửa trái tim cô một lần nữa. Những ngày qua bọn họ ở bên nhau ấm áp như vậy thật sự không có chút trọng lượng nào đối với Cố Khiết Thần sao? Cô kiên trì yêu Cố Khiết Thần nhiều năm như vậy, đoạn đường này vô cùng trắc trở, từng vấp ngã rất đau rất đau, cô cũng chống chịu được. Nhưng vì sao cứ vào lúc ngỡ như nhìn thấy được ánh mặt trời thì lại giáng cho cô một đòn nặng nề như vậy?
co tuong lai phat dien roi