Nam tài tử có hơn 5.000 bạn tình, tuyệt vọng vì nhiễm HIV. Thứ Hai, 05/08/2019, 07:29 [GMT+7] một kết quả nghiên cứu đã cho thấy có thể đẩy lùi virus HIV và mang đến hy vọng cho toàn thế giới. Trong một bài báo của Nature Communications, các nhà nghiên cứu mô tả cách họ thử Theo lời kể của Connor Dawes, 15 tuổi, cậu bé đang cùng gia đình đi thăm vùng nước cạn dọc theo một con đập, thì bất ngờ quan sát thấy một con cá sấu bò lên bờ để phơi nắng. Không lâu sau đó, một bầy sư tử cũng phát hiện thấy con cá sấu đơn độc, và lập tức tiếp Lộ Tinh Hà - Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta. Mười năm đồng hành, "Đáng thương mà cũng đáng giận" chính là cảm xúc lẫn lộn của khán giả dành cho chàng thế tử Yến Tuân của Sở Kiều Truyện. Người ta thương Yến Tuân vì mối tình si chàng danh cho Sở Kiều, mà Mối tình "Thế tử - Thái giám" trong tập 13 "Mây họa ánh trăng" khiến người xem không khỏi xót xa khi Ra On (Kim Yoo Jung) quyết định rời xa thế tử. Kết thúc tập 12 Mây họa ánh trăng, "thái giám" Hong Ra On vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện của thân mẫu cùng thầy Jung. C. Thế giới quan và phương pháp luận. D. Khác. Câu 16: Nội dung cơ bản của thế giới quan bao gồm: A. Vũ trụ quan (triết học về giới tự nhiên). B. Xã hội quan (triết học về xã hội). C. Nhân sinh quan. D. Cả A, B, C. Câu 17: Hạt nhân chủ yếu của thế giới quan là gì? Hãy thay tất cả các số âm bằng trị tuyệt đối của nó Tinh tổng các chữ số có chữ số hàng chục là 5 trong mảng 1 chiều các số nguyên Bài 304(*): Cho mảng a, số nguyên M. Tìm 1 mảng con sao cho tổng các phần tử bằng M Bài 305(*): Tìm dãy con toàn dương có tổng lớn nhất npvgEPl. Tuyệt là giai đoạn xấu nhất. Tử với Mộ còn có sinh nhưng Tuyệt là tuyệt diệt. Cho nên Tuyệt đóng Phụ Mẫu, Huynh Đệ hay Phu Thê kể là tuyệt đối xấu. Tuyệt vào cung Tật Ách có tốt như Triệt Tuần không? Căn cứ vào nghĩa tuyệt của nó? Không và trái lại. Tuyệt vào Quan Lộc và Tài Bạch là cho ý chí kém cỏi, ưa nản, thiếu hăng hái chiến đấu. Các sách Trung Quốc không thấy nói về cách Tuyệt Hỏa tức Tuyệt gặp Hỏa Tinh. Nhưng Tử Vi Việt có Tuyệt gặp Hỏa Tinh khi Mệnh cung đóng Hợi thì lại là con người quật khởi hiên ngang. Vận có chúng thì dễ xoay chuyển thời cơ, như con ngựa Đích Lưu của Lưu Bị nhảy qua Đàn Khê, sắp cùng khốn mà lại vượt lên. Tuyệt Hỏa đi cùng Thất Sát thành ra người tàn nhẫn Cung Tỵ Sát ấy là đẹp quá Nếu chẳng may Tuyệt Hỏa cùng ngồi Ấy phường tàn nhẫn đó thôi Ấy phường khát máu tanh hôi sá gì Chủ sự bại hoại, khô cằn, tiêu tan, làm bế tắc mọi công việc, chiết giảm phúc thọ TTL, thăng trầm, đoạn tuyệt, hiếu sắc, xa cách người thân, sống cô độc, không giữ lời hứa, phá sản Mệnh có Tuyệt tọa thủ thì khôn ngoan, đa mưu túc trí TTL Tuyệt tương hợp với Hóa Lộc thì đắc cách. Tuyệt cư Tí Ngọ hội Song Lộc thì thông minh, phát phúc, có văn học mà quí hiể Chú ý VVT an vòng Tràng Sinh theo kiểu khác mới có trường hợp Tuyệt tại Tí Ngọ VVT Tuyệt Gặp Vũ Khúc, Phá Quân thì cha con bất hòa, vợ chồng ly biệt, trai thì lãng đãng rong chơi, gái thì đa dâm, vợ cả và vợ hai tư tình thông gian VVT Tại Tử thì rất kỵ gặ Hội với Cô Quả ở Tử Từc thi là cách về già không có con hay là cách hữu sinh vô dưỡng VVT Xa quê hương lập nghiệp, họ hàng ly tán Sống cô độc Làm việc hay thất bại Hay thất tín, không giữ lời hứa Vì gái đẹp mà chết Nữ Mệnh hay trách mắng người khác, kèn cựa, không thực lòng yêu chồng, vợ chồng xung khắc bất hòa Tại Tử thì ít con Kình gặp Tử đồng cung hay Tuyệt tam chiếu thì tính tình nóng nảy, hung bạo Đào Hoa gặp Tử đồng cung hoặc Tuyệt tam chiếu thì quỉ quyệt, xảo ngôn, hoang dâm, du đãng, vong ơn bội nghĩa Mã Tuyệt đồng cung thì như ngựa hết đường chạy, chủ sự bế tắc, thất bại Mã cùng sao Tuyệt một nhà, Cùng Đồ Mã ấy thật là vô phương Mã kia Tuyệt địa một nhà, Cùng Đồ Mã ấy thiệt là vô phương Bộ Mã Lộc rất tốt đẹp nhưng nếu bị Tuần Triệt hay gặp Tuyệt đồng cung hoặc Mộc Dục tam chiếu thì lại không còn tốt đẹp, nếu giàu có thì chết sớm nhưng nếu nghèo hèn thì lại sống lâu Mã, Lộc hãm Không Vong Tuyệt Bại, Sợ Kiếp Không hợp Thái Tuế xung Giầu tổn thọ, khó duyên sinh, Phù Thân giúp Mệnh hạn hành khác nhau B158 Lộc Mã ngộ Bại, Tuyệt hương ở Bại Địa, Tuyệt Địa Tuế ngộ Không Kiếp là phương không lành B171 Kình Dương ngộ Tuyệt ở chốn hãm thì chết non Dương Nhận ngộ Tuyệt tinh chốn hãm, Công cù lao bú mớn như không B49 Thất Sát Hình Kỵ gặp Tuyệt thì chết non Tuyệt ngộ Thất Sát, Kỵ, Hình, Thiếu niên yểu triết như hình Nhan Uyên B180 Cung Phúc Đức có Tướng Binh gặp Tử hay Tuyệt thì trong họ có người chết trận, chết về binh đao Họ hàng có kẻ binh đao, TướngBinh Tử Tuyệt đóng vào Phúc cung 11 Họ hàng có kẻ binh đao, Tướng Tướng Quân Binh Tử Tuyệt đóng vào phúc cung Người tộc thuộc phải lo chinh chiến, Tướng, Phục Binh, Tử, Tuyệt Phúc cung cung Phúc có thì người trong họ hàng phải lo chinh chiến B108 Họ hàng có kẻ binh đao, Tướng Tuyệt Tử Phục lâm vào phúc cung QXT Tử Vi Thất Sát tại cung Tỵ thì ví như vua mang kiếm báu tất nhiên có uy quyền và phú quí, gặp Hỏa Tinh, Tuyệt hội họp thì người khát máu, tàn nhẫn, hay giết người, nhưng lại gặp thêm Bật Khoa Mã Ấn Tràng Sinh, Hồng Loan thì lập được chiến công thần kỳ, là ại Tướng Sát Tử Tử Vi Thất Sát Tốn cung cung Tỵ ế huề bảo kiếm, Hỏa Hỏa Tinh Tuyệt nhập xâm, đa sát chi nhân, hạnh ngộ Bật Khoa Mã Ấn Sinh Hồng di lập chiến công vi ại Tướng TTL TTL cho rằng Mệnh an tạiTuyệt địa có Thất Sát tọa thủ gặp Kình Đà hội hợp thì như Nhan Hồi bị chết sớm Sát Thất Sát lâm ở tại Tuyệt ịa hội Dương à, Nhan Hồi yểu triết TTL Mệnh Tử Phủ Vũ Tướng, hạn gặp Thiên La Cự Môn Thiên Đồng có Tử thủ hay Tuyệt chiếu lại có sát tinh thì như Quan Hầu, tức Quan Vân Trường, chết thảm nơi trận mạc. Chú ý Tử Vi Tí Ngọ mới có Cự Đồng hãm đồng cung tại Sửu Mùi, và Tử Phủ Dần mới có Cự Đồng hãm tam chiếu với nhau tại Tỵ Dậu, Tuyệt chỉ an tại Dần Thân Tỵ Hợi và không bao giờ Tử và Tuyệt tam hợp xung chiếu Mệnh đắc Tử Phủ Vũ Tướng hạn đáo Thiên La Tử Tuyệt Cự Cự Môn Đồng Thiên Đồng Sát diệu Sát tinh lai xâm, ngộ địa sa trường, Quan Hầu táng Mệnh 74 Phúc cư Tuất gặp Tả Hữu, Hồng Quyền, Tử Vi Thiên Phủ thì mồ mả rất đẹp, kết phát, tạo nên những sự nghiệp kỳ dị, sợ gặp Cự Đồng, Kiếp Tuyệt Xương Linh thì mộ phần đưa đến nhiều người tàn tật, nghèo hèn, không có cửa nào mà tránh được Phúc cư Địa Võng cư Tuất, hạnh phùng Phù Bật, Hồng Quyền Tử Phủ Tử Vi Thiên Phủ mồ tinh vi tối hảo mồ mả rất đẹp, âm công hoạnh phát mồ mả kết phát kiến công lập nghiệp dị thành tạo nên những sự nghiệp kỳ dị, khủng kiến sợ gặp Cự Đồng, Kiếp Tuyệt Xương Linh mộ phần đa phát tật nguyền mộ phần đưa đến nhiều người tàn tật, bần cách nghèo hèn vô môn khả đáo không có cửa nào mà tránh được Hoa hạch và hoa tâm đồng loạt đạt cao trào, Vệ Giai Quân bị kích thích từ hai phía, sướng đến nỗi phun triều. Mà ngay tại thời điểm phun triều, nàng cũng bất tỉnh rồi. Thẩm Tĩnh Châu chỉ có thể dừng lại, hắn thiếu nữ đã hôn mê vào lòng, cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn vừa định chơi một trận lớn, mới bắt đầu mà nàng đã bị làm đến ngất đi. Hắn còn chưa lâm trận thật sự. Hắn vừa nghĩ vừa đắc ý. Làm nữ nhân của mình sướng đến ngất đi, dù sao cũng là chuyện hết sức kiêu ngạo. Thẩm Tĩnh Châu ôm lấy nàng, hắn thay đổi tư thế, để nàng nằm xuống. Trong lúc này, nam căn thẳng tắp vẫn chưa từng rời khỏi tiểu huyệt nàng. Mà tiểu huyệt của nàng vẫn ngậm chặt lấy hắn, cho dù hôn mê, cũng mút không chịu thả. Nhìn nàng từ từ bất tỉnh, Thẩm Tĩnh Châu trướng đến không còn cách nào, hắn đành phải nâng cao gậy thịt, tiếp tục làm cho xong. Cũng may, tuy Vệ Giai Quân hôn mê, nhưng huyệt mềm vẫn còn phản ứng. Hơn nữa, tiểu huyệt vừa trải qua cao trào mẫn cảm đến cực độ, vách thịt liên tiếp co rút, quấn lấy gậy thịt vừa cắn vừa mút, dường như bên trong có vô số cái miệng nhỏ nhắn. "Phụt phụt phụt phụt" Thẩm Tĩnh Châu ra sức cày cấy đến nỗi mồ hôi đầm đìa, không ngờ đối với nữ nhân đã hôn mê, hắn có thể làm hăng say như vậy, nếu để người ta biết, nói không chừng sẽ cười đến rụng răng. Ai bảo nữ nhân dưới thân này là người hắn yêu hơn tính mạng. Vả lại, không chỉ tiểu huyệt nàng hút lợi hại, mà miệng nàng còn phát ra tiếng rên rỉ "Ư a ư a", khiến hắn vô cùng hoài nghi, không biết nàng có thật sự hôn mê hay không. Thẩm Tĩnh Châu không kéo dài quá lâu, hắn dồn hết sức đẩy đưa, mãi cho đến khi đạt cao trào, rót tất cả tinh dịch vào bụng Vệ Giai Quân. Còn nàng, rõ ràng cũng phun dâm thủy, khiến phần bụng hắn ướt nhẹp. Thẩm Tĩnh Châu không biết nên vui hay nên giận. Đã hôn mê rồi còn bị hắn làm đạt cao trào, thân thể này quả thật là dâm đãng trời sinh, mà chỉ có mình hắn mới được hưởng thụ. Hắn lau dọn một chút, sau đó kéo nàng ôm vào lòng, gậy thịt vẫn vùi trong tiểu huyệt nàng, cứ như thế chặn hết tinh dịch và dâm thủy lại trong bụng nàng, tắt đèn đi ngủ. Lúc Vệ Giai Quân tỉnh dậy, trời vẫn còn tối mờ mịt. Bên trong lều vải, đưa tay không thấy được năm ngón. Nàng hơi mơ màng, rốt cuộc là thế nào? Sau đó nàng bỗng phát hiện sự khác thường của cơ thể, không thể nào tin nổi! Bên dưới thân thể nàng không ngờ là thân thể nóng hổi của nam nhân, hai chân nàng giang rộng, tiểu huyệt bị nhét đến tràn đầy, rõ ràng là mầm tai họa của nam nhân. Còn có bụng nhỏ chứa đầy tinh dịch và dâm thủy, trướng đến khó chịu. Nàng nghĩ đến Thẩm Tĩnh Châu, tên khốn kiếp này thừa lúc nàng uống say trở trò đồi bại, nàng không nên tin tưởng hắn. Vệ Giai Quân tức giận, nàng muốn đứng lên. Thân thể vừa nhúc nhích, Thẩm Tĩnh Châu đã phát hiện gậy thịt mình trượt ra ngoài, hắn vội phủ tay lên mông nàng, ấn xuống. "Phụt" Gậy thịt cắm trở về. Vệ Giai Quân nổi giận, "Thẩm Tĩnh Châu." Hắn nhanh chóng tỉnh táo "Ừm, xảy ra chuyện gì?" Trong bóng tối, chẳng ai nhìn thấy ai, Vệ Giai Quân chỉ có thể tức cho mình xem, "Ngươi, ngươi. . . Tại sao ngươi có thể làm như vậy?" "Ta làm sao?" Hắn dừng lại một chút rồi choàng tỉnh ngộ, "Ồ, nàng nói cái này à?" Nói xong hắn vỗ vỗ mông nàng. Vệ Giai Quân cảm nhận được bờ mông rung rung hai cái, gậy thịt trong cơ thể phình to một vòng, đâm vào khiến hoa tâm nàng bủn rủn. Nàng vừa cắn răng khống chế khoái cảm vừa đánh hắn "Ngươi biết rõ mà vẫn làm." "Là nàng muốn làm mà." Thẩm Tĩnh Châu rất kinh ngạc, "Chắc không phải nàng quên hết mọi chuyện khi uống say rồi chứ?" Vệ Giai Quân ngây ngẩn cả người, ký ức ngắt quãng bắt đầu hiện lên trong đầu nàng. Trời ạ, tiếng nàng rên rỉ, đúng là chính nàng yêu cầu, tại sao nàng lại làm chuyện như vậy, sớm biết thế nàng tuyệt đối sẽ không uống rượu. Bây giờ nàng và Thẩm Tĩnh Châu lại lăn giường, làm sao kết thúc được đây? Nam nhân dưới thân lại rục rịch, hắn đỉnh eo, nhẹ nhàng đâm vào trong. Vệ Giai Quân bị hắn đâm sinh ra khoái cảm liên tục. Đại khái là trời quá tối, không nhìn thấy mặt Thẩm Tĩnh Châu, lá gan nàng cũng lớn hơn, nàng dùng sức đánh lên ngực hắn "Không được nhúc nhích." Thẩm Tĩnh Châu nghe lời thật sự bất động. Vệ Giai Quân thở hổn hển nói tiếp "Chúng ta nói chuyện đi." "Được." Thẩm Tĩnh Châu vừa đáp vừa đưa tay dao động trên người nàng. Vệ Giai Quân bị hắn sờ đến phát hỏa, nàng làm ra vẻ hung ác "Dừng lại, đừng lộn xộn." Hai bàn tay hư hỏng dừng lại, giọng Thẩm Tĩnh Châu mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Được, không lộn xộn." Vệ Giai Quân cố gắng duy trì lý trí, "Vì sao ngươi đến Sa Thành?" Thẩm Tĩnh Châu trả lời nhẹ tênh "Bởi vì ta nhận lệnh, đóng giữ Sa Thành." Vệ Giai Quân sửng sốt "Nhận lệnh?" "Đúng thế." Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu hôn lên đầu vai mượt mà của nàng. Đương nhiên, cái lệnh này hắn phải chạy vại khắp nơi mới có được. Tuy Vệ Giai Quân không hiểu chuyện triều chính, nhưng nàng vẫn có thường thức đấy. Sa Thành này, tại sao gọi là biên quan, từ trước đến nay, đóng giữ biên quan chẳng khác nào bị khổ sai. Hơn nữa, phụ thân nàng đóng giữ Sa Thành nhiều năm, xây dựng nơi này vững như sắt đá, không một ai chen chân vào lọt. Cho nên, muốn gây dựng sự nghiệp là không có khả năng, muốn bày mưu tính kế lại càng không thể. Vì sao Thẩm Tĩnh Châu đến đây, không cần hỏi cũng biết. Ý thức được điểm này, nàng hơi mềm lòng, "Thẩm Tĩnh Châu, ngươi đừng như vậy, chúng ta đường ai nấy đi không được sao?" "Không được." Hắn quả quyết cự tuyệt, "Hay là chúng ta nói chuyện khác đi, vì sao nàng yêu thích ta mà không bằng lòng ở bên ta?" Vệ Giai Quân im lặng, nhắc đến chuyện này chẳng lẽ muốn nàng nói kiếp trước ta liều mạng gả cho ngươi, thế mà ngươi chẳng thèm chạm vào ta, giày vò ta đến chết sao? "Lúc nãy nàng nói rất yêu thích ta." Giọng hắn nhẹ nhàng bay bổng, "Còn hỏi ta vì sao không thích nàng." Vệ Giai Quân hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết bản thân khi uống say. "Nàng đã yêu thích ta, vì sao lại không muốn gả cho ta?" Thẩm Tĩnh Châu cứ như vậy ôm lấy nàng, khẽ hôn môi nàng, lồng ngực ma sát đôi gò bồng đào mềm mại, gậy thịt vẫn nghiền nát vách thịt non của nàng, khiến nàng thở hổn hển, "Nàng xem chúng ta hợp chưa này? Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, chúng ta hãy vui vẻ ở bên nhau đi, chẳng lẽ nàng không nhận ra, sau khi bị ta làm thoải mái biết nhường nào." Vệ Giai Quân muốn cho hắn một bạt tai, nhưng nàng không có gan. Lỡ như Thẩm Tĩnh Châu ghi thù muốn tính nợ với nàng thì biết làm sao? Nàng chơi không lại hắn. Vách thịt non bị hắn nghiền đến ngứa, nước lại tiết ra, nàng chỉ có thể thở phì phò, cố hết sức tìm về lý trí, "Nhưng chàng đâu có thích ta." "Ai nói ta không thích nàng." Nghe nàng hỏi thế Thẩm Tĩnh Châu có chút tức giận, hắn dùng sức đánh lên mông nàng, "Xưa nay nam nhân thích nữ nhân luôn rất thẳng thắn. Nếu không thích thì dù có chạm vào cũng chỉ là đối phó, còn nếu thích. . . Từng giây từng phút đều muốn ngủ với nàng. Thái độ của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Không thích nàng mà cứ quấn quýt nàng, ngay cả ngủ cũng phải nhét gậy thịt vào tiểu huyệt của nàng." Lời hắn cực kỳ thô lỗ, Vệ Giai Quân giận đến mức đánh hắn, "Chàng nói bậy bạ gì đó." "Đây là sự thật." Thẩm Tĩnh Châu nắm tay nàng, nương theo động tác của nàng, hạ thân dúng sức đẩy tới, gậy thịt cắm sâu vào trong, trong hoàn cảnh thế này vẫn không quên mưu lợi cho bản thân mình. Hạ thân Vệ Giai Quân nhanh chóng truyền đến cảm giác, "Chàng, chàng chỉ yêu thích thân thể ta." "Cả người nàng ta đều thích." Hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, động tác đâm vào càng mạnh, hắn bỗng đổi tư thế đè nàng dưới thân rồi nâng chân nàng lên ra sức cày cấy, “Tính cách nàng, cơ thể nàng, trái tim nàng, bất kể thứ gì của nàng, ta đều thích hết." "Bạch bạch bạch bạch." Hắn càng làm càng dũng mãnh, bụng dưới đánh lên mông tròn, phát ra tiếng động hết sức dâm mỹ. "Ư ư ư" Bụng dưới Vệ Giai Quân căng trướng lợi hại, nàng có cảm giác, cảm giác tiếng nước vang ầm ầm bên trong. ======== Làm lành rồi, đổi xưng hô. BẠN ĐANG ĐỌC [Cao H] Tương kiến hoan 1v1 - Tình Phương Hảo RomanceCổ đại, Giang Hồ, cao H, 1v1 Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Võ hiệp , H văn , Ngọt sủng , Trọng sinh , Ngược luyến , Gương vỡ lại lành , Song hướng yêu thầm , Tiền hôn hậu ái , Cung đình hầu tước , Đoản văn , Cận thủy lâu... 1v1 caoh codai hvan jj ngontinh siêusắc "Ưm... a a." Cảm nhận được vật kia đang tấn công, Vệ Giai Quân vừa vội vừa sợ. Thẩm Tĩnh Châu cúi người kề sát vào tai nàng "Nhỏ giọng một chút, kẻo nha hoàn phòng kế bên nghe thấy đấy." Vệ Giai Quân sợ tới mức hoa huyệt co rút, nàng nhanh chóng đưa tay bịt miệng. Chuyện thế này bị nha hoàn trông thấy, nàng còn mặt mũi nào nữa. Thẩm Tĩnh Châu cho nàng ánh mắt tán thưởng, hắn nhấn eo một cái, gậy thịt chắn trước cửa hoa huyệt dùng hết sức chui tọt vào trong. Hắn thở hổn hển nói với nàng "Tiểu ni cô, nàng phải kiềm chế, nếu bị ta làm đến sung sướng, Phật tổ sẽ không cần nàng đâu." Nói xong, hắn đánh hông, mạnh mẽ thảo phạt. Lần này không có bất kỳ bước dạo đầu nào, dường như hắn cố ý đè chặt hai đùi nàng, đâm rút vừa gấp vừa nhanh. Ngay từ đầu, rút lui đã vô cùng khó khăn. Song đúng như những gì Tứ hoàng tử nói, trời sinh thân thể Vệ Giai Quân mẫn cảm cực điểm, rõ ràng chẳng có bước dạo đầu nào cả, bị hắn cưỡng chế cắm vào, mới đâm rút vài cái, không ngoài dự đoán nàng đã ẩm ướt, từ từ xuất hiện khoái cảm. Biết nàng mẫn cảm, Thẩm Tĩnh Châu ác ý rút gần như toàn bộ gậy thịt ra ngoài, bề mặt thô ráp chằng chịt gân xanh lại nghiền nát miệng huyệt tấn công đường hành lang nhạy cảm bên trong nàng, dẫn đến thịt mềm bóp chặt hắn không tha, cuối cùng hắn dùng sức đẩy vào, đầu rồng mang theo gai nhọn đâm thẳng vào hoa tâm, khiến nàng run rẩy, cửa hoa tâm hút lấy mầm tai họa kia, sung sướng đến nỗi hắn muốn bay lên trời, sau đó là vòng tuần hoàn liên tục. "Ưm. . . " Vệ Giai Quân đã cố hết sức kiềm chế, nhưng vẫn rên rỉ ra tiếng. Động tác của hắn cực nhanh, khiến cho ván giường bắt đầu rung động. "Két. . . két. . . " Vệ Giai Quân quá sợ hãi, Thúy Vũ nằm ngủ ngay phía dưới, có khi nào muội ấy bị tiếng vang làm tỉnh, nhìn thấy bản thân nàng như thế này? Đã vậy Thẩm Tĩnh Châu còn xấu xa nói "Tiểu ni cô, nàng chảy nước." Hắn đưa tay đến cửa huyệt nàng xoa xoa, sau đó đưa ngón tay dính chất lỏng nhớp nháp đến trước mắt nàng, để nàng nhìn cho rõ. Vệ Giai Quân thẹn không chịu nổi, nàng chỉ có thể xoay đầu không nhìn. Thẩm Tĩnh Châu không gấp, đợi đến khi nàng từ từ rơi vào trầm mê, hắn mới nâng mông nàng lên, "Bạch bạch bạch bạch. . ." Bắt đầu va chạm nặng nề. "Ưm a ưm a." Nàng bị kích thích đến giật giật thân thể, muốn thét lên lại không dám, đành phải che kín miệng, thậm chí còn chịu đựng không rơi nước mắt. Nhìn nàng như thế, Thẩm Tĩnh Châu cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Vì để ngắm thêm dáng vẻ đáng yêu đó của nàng, hắn quyết định không nói cho nàng biết, nha hoàn ở phòng kế bên đã bị hắn động tay động chân từ lâu rồi, cho dù nàng có thét to cỡ nào, bọn họ cũng sẽ không nghe thấy. Gậy thịt to dài tiến vào hoa huyệt nàng, bị tường thịt mềm mại bên trong ôm chặt khít, đường hành lang nhấp nhô giống như có vô số cái miệng nhỏ mút lấy gậy thịt hắn. Hắn muốn gào thét xuyên qua, đầu rồng ngẩng cao đầu hung ác xông thẳng vào hoa tâm mềm mại. Bên trong đầy thịt mềm, vừa vào đến nơi, hoa tâm bị kích kích run lên, cái miệng nhỏ bình thường khép kín bây giờ giãn ra hết cỡ, ngậm lấy đầu rồng, dùng sức mút một cái. Cả người Thẩm Tĩnh Châu ngập tràn kích thích, hắn nghiến răng nghiến lợi va chạm, vừa làm vừa nói "Tiểu ni cô, cái miệng nhỏ của nàng hút chặt quá, hồn bản thế tử suýt bị nàng hút mất rồi." Vệ Giai Quân muốn phản bác, nhưng miệng không thể thốt ra lời thô tục, nàng chỉ có thể dốc sức lắc đầu, mái tóc đen dài tản mạn khắp nơi. Đôi gò bồng đào của nàng vốn bị va chạm mà liên tục bay lên, kết hợp với động tác lắc đầu, càng rung chuyển không ngừng, thấy thế hai mắt Thẩm Tĩnh Châu phát sáng. Nói nàng là bảo vật trời sinh cũng không sai, mới mười sáu tuổi đã quyến rũ đến mức này, khó trách Tứ hoàng tử thần hồn điên đảo vì nàng, biết nàng đã là thê tử, là mẫu thân người ta, vậy mà vẫn cậy mạnh đoạt. Hừ, ở kiếp này, nếu Tứ hoàng tử dám cả gan muốn như vậy, hắn sẽ khiến giả không chỗ chôn, đây là thê tử của hắn, nghĩ như thế, tốc độ hạ thân chọc vào càng ác liệt hơn nữa. Bị hắn không thương tình đâm rút, nước mắt Vệ Giai Quân trào ra, hoa huyệt tê mỏi, bụng cực kỳ trướng, gần như muốn vỡ tung. Vật kia thô to như cánh tay, nàng chỉ vừa thân, làm sao chịu đựng nổi. Nàng chỉ có thể vừa rên rỉ vừa khóc lóc cầu xin, "Đừng mà, đừng như vậy mà, đau quá." "Òm ọp òm ọp. . ." Đáp lại nàng chỉ có âm thanh chứng tỏ hắn chơi nàng mãnh liệt cỡ nào. "Tiểu ni cô." Thẩm Tĩnh Châu trêu đùa, "Nước chảy nhiều đến thế còn nói đau, người xuất gia không được nói dối đâu." Vệ Giai Quân khóc rấm rứt, nàng đành phải nói "Ngươi nhẹ chút, đừng dùng nhiều sức như vậy. . . A. . . Chậm lại, quá nhanh rồi. . . Ưm a. . ." "Chẳng lẽ nàng không chịu nổi?" Thẩm Tĩnh Châu đã quá hiểu thân thể nàng, đừng thấy nàng mảnh mai yếu ớt, kỳ thật chơi thế nào cũng không hỏng, trước kia, chuyện phóng đãng nhất bọn họ đều đã làm qua. Trong biệt trang, sau khi đuổi hạ nhân đi hết, hai người quên trời quên đất làm suốt ba ngày ba đêm. Tuy lần đầu tiên có thê thảm một chút, nhưng càng về sau, tiểu huyệt của nàng chẳng khác nào động bàn tơ, cuốn lấy hắn trầm mê không thôi, dù chơi hung bạo cỡ nào, qua ngày hôm sau đã lành lặn như chưa từng xảy ra chuyện gì. Vệ Giai Quân lắc đầu, nàng chỉ có thể lắc đầu, cái miệng nhỏ phơn phớt hồng tự cắn ngón tay mình, sợ sẽ kêu thành tiếng. Thế nhưng, nàng chẳng thể nào khống chế cảm giác tê tê dại dại dưới hạ thân, khoái cảm như sóng sau xô sóng trước. Đột nhiên hắn than nhẹ "Tiểu ni cô, nàng quả là Bồ tát hóa thân." Đôi mắt mờ sương của Vệ Giai Quân mở to, nàng không biết tại sao đột nhiên hắn tâng bốc mình như vậy. Ngay sau đó, nàng lại nghe hắn nói tiếp "Bên trong tiểu huyệt của nàng chính là miền đất cực lạc." Vệ Giai Quân trừng mắt, nàng cố đẩy hắn ra "Không cho phép ngươi bất kính với Bồ Tát." Vừa dứt lời, đầu rồng của Thẩm Tĩnh Châu đâm thẳng vào hoa tâm nàng, đúng lúc gặp được thời cơ, "Phọt" một cái cắm vào tử cung. Thẩm Tĩnh Châu mừng như điên, bàn tay nắm chặt mông nàng gấp gáp tăng tốc độ, tựa như đóng cọc, "Phốc phốc phốc phốc" nhanh đến nỗi không hợp lẽ thường, mỗi một lần đâm vào là phá vỡ hoa tâm, đánh lên tử cung, hắn thề phải phá tan phòng ngự của Vệ Giai Quân trong một lần hành động, khiến nàng quân lính tan rã, không còn sức phản kháng, chỉ có thể phục tùng dưới hạ thân hắn. Vệ Giai Quân chịu kích thích quá lớn, lúc này cả người nàng run lẩy bẩy, bụng dưới vừa đau vừa lâng lâng, xen lẫn khoái cảm cực lớn không thể coi nhẹ, hết lớp sóng này đến lớp sóng khác, nàng không còn sức để kháng cự, chỉ có thể mặc cho cảm xúc chi phối bản thân, lớn tiếng rên rỉ "Ư ư a a." "Tiểu ni cô." Hắn lại nói "Nàng đã bất kính với Bồ tát rồi, nơi này là Phật môn thanh tịnh, nàng lại cùng nam nhân giao hoan tìm vui, Bồ tát của nàng, Phật tổ của nàng đều nhìn thấy nàng bị nam nhân làm đến không ngừng rên rỉ, nước phun đầy đất, nàng nói xem, lục căn nàng có tịnh không?" Vệ Giai Quân đâu còn tỉnh táo để trả lời hắn. Trước thế tấn công vừa nhanh vừa mãnh liệt của hắn, khoái cảm tích lũy được sắp nổ tung trong cơ thể nàng, đầu ngón chân co quắp, mí mắt giật giật liên tục. "A. . ." Hoa tâm phun dâm thủy tưới gậy thịt hắn ướt đẫm. Được dòng nước ấm nóng của nàng tưới lên, Thẩm Tĩnh Châu có cảm giác như bị phỏng, cán gậy tê rần, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùi đầu đâm rút, trong huyệt thịt run rẩy kịch liệt, hắn đâm mạnh vài chục cái, cuối cùng vùi sâu vào trong hoa tâm nàng bắn ra. Hai người đều sung sướng đến cùng cực, nhắm mắt hưởng thụ thật lâu không lên tiếng. Thẩm Tĩnh Châu từ từ ổn định hơi thở, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, gậy thịt hơi mềm không nỡ rút ra, cứ cắm như vậy, sau đó hắn ôm cả người nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của nàng. "Vệ Giai Quân." Hắn nhắm mắt gọi tên nàng, rốt cuộc không gọi nàng là tiểu ni cô nữa, "Xem thân thể của nàng này, hoan ái thô bạo như vậy mà vẫn có thể thoải mái đến nhường này, còn dám nói muốn làm ni cô." Giọng điệu trào phúng của hắn thành công chọc giận Vệ Giai Quân. Nàng bất ngờ mở mắt rồi đẩy mạnh hắn ra, "Cút." Bất chấp cả người trần trụi, nàng mở to mắt nhìn hắn, "Thẩm Tĩnh Châu, ta có làm ni cô hay không, cũng không gả cho ngươi." Tứ hoàng tử khoác ngoại bào, đi ra khỏi phòng. Tùy tùng lập tức tiến tới nghênh đón "Điện hạ." Giờ khắc này, ánh mắt Tứ hoàng tử hoàn toàn tỉnh táo, đâu còn vẻ hoang đường như ban nãy, gã trầm giọng hỏi "Thẩm Tĩnh Châu thế nào rồi?" Tùy tùng bẩm báo "Hiện tại Thẩm thế tử đang nghỉ ngơi trong sương phòng ạ." Từ hoàng tử hài lòng gật đầu, "Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?" "Xin điện hạ yên tâm, thứ thuốc kia đủ để một con trâu lớn động dục." Tứ hoàng tử cười ha hả, gã xoa xoa khóe môi "Ta thấy lần này Thẩm Tĩnh Châu sẽ gây ra họa động trời, để xem hắn ta còn có thể bày ra bản mặt nghiêm trang với cô vương hay không." Sau đó gã lại hỏi "Đưa người đến đó chưa?" "Đưa tới rồi, ở sẵn trong phòng, điện hạ có muốn xem thử không ạ?" Tứ hoàng tử ừ một tiếng rồi đi theo tùy tùng đến sương phòng đó. Trong sương phòng, một thiếu nữ mặc áo xanh lục nằm trên giường, đệm giường trắng trong thuần khiết của Phật môn làm nổi bậc lên làn da óng ánh như tuyết của nàng, tươi non như một đóa hoa sen ngày hè. Thấy mặt nàng, Tứ hoàng tử hít sâu một hơi, giọng điệu mang theo vẻ tiếc hận "Tuyệt sắc cỡ này, lợi cho tên tiểu tử kia rồi." Tùy tùng đi theo cực kỳ biết nhìn sắc mặt nói chuyện, nên lập tức nói ngay "Nếu điện hạ thích, vậy chẳng bằng giữ nàng lại, tiểu nhân sẽ đến nữ viện đổi một người khác là được." "Không cần." Tứ hoàng tử quả quyết nói "Trong nữ viện đều là nữ quyến hậu duệ quan lớn trong triều, thân phận cao quý, dính tới rất phiền phức. Đúng rồi, mỹ nhân kia có thân phận gì, các ngươi có điều tra chưa?" "Tiểu nhân đã điều tra ạ, là Tam tiểu thư Vệ gia, tổ phụ nàng là công bộ tả thị lang, phụ thân là võ tướng, hiện đang trấn thủ Sa thành. "Thì ra là nàng." Tứ hoàng tử gật đầu, "Quả nhiên không đụng tới được, phụ hoàng cố ý trọng dụng Vệ Dân, sang năm nếu dụng binh ở phương Bắc, nói không chừng sẽ phái ông ấy thống lĩnh binh mã. Nghe nói Vệ Dân thương nữ nhi như mạng, lỡ đụng đến nàng, vậy thì không thể lôi kéo Vệ Dân nữa." Tùy tùng "Điện hạ lấy nàng làm trắc phi là được rồi, chắc hẳn Vệ gia sẽ mang ơn điện hạ." Tứ hoàng tử vẫn lắc đầu "Không được, không phải nhà nào cũng thích gả nữ nhi làm tiểu thiếp cho người ta, dù là trắc phi thì cũng như vậy thôi." Gã phất tay, quay đầu chỗ khác nhắm mắt làm ngơ, "Đưa Thẩm Tĩnh Châu qua đi, nếu có thể khiến hai nhà Thẩm Vệ đối đầu, ngược lại là chuyện tốt." "Dạ." *** Trong cơn mơ mơ màng màng, Vệ Giai Quân cảm nhận được có người sờ mó trên người mình, vỗ về nhẹ nhàng như cánh bướm, lại có lúc nặng như muốn cọ tróc da nàng. Xảy ra chuyện gì? Nàng bắt buộc mình phải mở mắt. Mắt mở to, lập tức đối diện với một đôi mắt tĩnh mịch, nàng sợ ngây người. Hai hàng lông mày đen như mực, đáy mắt âm u, mũi cao thẳng, môi khẽ nhếch, không thể nghi ngờ đây là một gương mặt cực kỳ anh tuấn, bằng không thì làm sao khiến quý nữ khắp kinh thành chạy theo sau hắn như vịt. Song, ngay tại lúc này, Vệ Giai Quân chỉ cảm thấy hồn mình suýt bị dọa bay mất. Thẩm Tĩnh Châu? Tại sao Thẩm Tĩnh Châu ở đây? Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng lại ở cùng với Thẩm Tĩnh Châu? Hơn nữa, hắn còn đè trên người nàng. "Ngươi. . ." Nàng vừa há miệng, nam nhân trên người đột nhiên nhiên cúi đầu xuống, liền mạch cắn lên đôi môi anh đào mọng nước. Mùi vị ngọt ngào mềm mại truyền tới, đầu óc vốn không tỉnh táo lắm của Thẩm Tĩnh Châu hoàn toàn hóa thành bột nhão. Đã quá nhiều năm, hắn vô cùng nhớ nhung hương vị này, nhớ lắm, nhớ muốn chết. Người khát khao quá lâu, cuối cùng cũng chiếm được mỹ thực mình ao ước, đâu thể nào kiềm chế, hắn ôm lấy đầu nàng, vừa hôn vừa cắn lên cánh môi mềm mại, không ngừng mút hút, thậm chí còn đưa đầu lưỡi vào, quấn lấy lưỡi nàng. "A. . ." Cả người Vệ Giai Quân choáng váng, muốn đẩy hắn ra, thế nhưng nàng lại phát hiện toàn thân mình bủn rủn không có sức, hoàn toàn không nhấc tay nổi. Tại sao có thể như vậy? Trong kiếp trước, nàng yêu Thẩm Tĩnh Châu cả đời, vô số lần nhiệt tình dâng mình đến trước mặt hắn, có điều hết lần này đến lần khác đều bị hững hờ. Đến khi chết, hắn cũng chưa từng bước vào cửa phòng nàng, chưa từng chạm vào thân thể nàng. Bởi thế, tuy đã là người sống hai đời, song bất luận là linh hồn hay thể xác, Vệ Giai Quân vẫn là xử nữ không thể giả dối. Người nam nhân vốn chán ghét nàng đến nỗi không thèm chạm vào nàng dù chỉ một cái trong kiếp trước, đột nhiên làm loại chuyện này với nàng. "Ưm. . . Ư. . ." Buông nàng ra! Đời này nàng không muốn dây dưa với hắn nữa! Vừa khéo nam nhân trên người nàng dừng lại động tác, nàng lập tức dùng hết sức để cắn hắn, thế nhưng hắn đã nhanh tay niết cằm nàng, khiến nàng há to miệng, tiếp nhận sự xâm lấn của hắn, thậm chí còn bị ép nuốt nước bọt của hắn. Chút xíu hơi sức này của Vệ Giai Quân, làm sao đủ dùng? Vì để âm mưu trót lọt, gã tùy tùng của Tứ hoàng tử đã cho nàng uống nhuyễn cân tán. Nàng vặn vẹo, có điều chỉ khiến dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể Thẩm Tĩnh Châu ngày càng bành trướng hơn mà thôi. Tại sao thân thể nàng lại mềm như vậy, vừa thơm vừa mịn, bồng bềnh giống như một đám mây. "Xoẹt" Vạt áo trước ngực nàng bị xé toang, đôi tiểu bạch thỏ trắng óng ánh cứ như vậy mà nhảy ra ngoài, hoảng sợ run lẩy bẩy. Thẩm Tĩnh Châu không chớp mắt nhìn thẳng vào hai luồng tuyết trắng, đúng rồi, tuy dáng người nàng mảnh khảnh yểu điệu, nhưng ngực sữa cực lớn, vừa tròn vừa trắng, hiện tại tuổi nàng còn nhỏ, chưa hoàn toàn phát triển, song lại có một loại phong tình khác, ngây thơ non nớt. Thấy Thẩm Tĩnh Châu nhìn chằm chằm vào phần ngực lõa lồ của mình, còn đưa tay sờ, Vệ Giai Quân chỉ cảm thấy tất cả khí huyết trên người mình dồn lên đầu, xấu hổ đến độ muốn nổ tung. Sao hắn lại như thế? "Thẩm Tĩnh Châu, không được." Nàng phát hiện âm thanh mình phát ra, vô cùng yếu ớt, giống như muốn từ chối lại ra vẻ mời chào. Không không không, nàng hoàn toàn không muốn như vậy. Tiếp tục dây dưa với hắn, đời này làm sao nàng có thể yên ổn gả cho người khác nữa, nàng thật sự không muốn sống một đời như kiếp trước. Tuy nhiên, Thẩm Tĩnh Châu có tai như điếc, bàn tay khẽ bóp, chính xác phủ lên một bên mật đào. Xúc cảm mềm mại truyền đến, hắn rên rỉ một tiếng đầy thỏa mãn. Nhưng chỉ sờ như vậy, hắn nhanh chóng cảm thấy chưa đủ, hắn bắt đầu nắn rồi lại bóp, hết kéo rồi đến véo, chơi một bên không đủ, hai tay mỗi tay một cái, khi thì nhào nặn nhũ thịt, khi thì bóp nhũ tiêm, thậm chí còn lôi kéo, khiến hai quả đào mật vừa tròn vừa trắng biến hóa muôn hình vạn trạng. "Thả ta ta, buông ra." Vệ Giai Quân dùng tay đánh hắn, nhưng tay nàng bủn rủn không có sức, chẳng khác nào gãi ngứa. Tại sao cố hết sức mà không tạo được chút khí thế nào, càng không đả động được hắn. Rốt cuộc Vệ Giai Quân cũng từ bỏ, nước mắt lăn dài trên má. Chuyện gì đây? Kiếp trước nàng đuổi theo hắn, nhưng đến cả một ánh mắt hắn cũng không muốn cho nàng, đời này hắn lại đối với nàng như thế. Thẩm Tĩnh Châu đã hoàn toàn bị dục vọng chiếm hữu, tay chơi chán rồi, hắn cúi đầu dùng miệng gặm, nhâm nhi nhũ thịt của nàng, cắn nhũ tiêm của nàng, đầu lưỡi vờn quanh đỉnh hồng mơn mởn, càng không ngừng liếm láp, đầu lưỡi thô ráp lướt qua đỉnh hồng mẫn cảm, khiến nàng run rẩy không thôi. Vệ Giai Quân cảm thấy sống lưng mình tê dại từng cơn, cả người căng thẳng, chẳng hiểu sao giữa hai chân nhộn nhạo, khát vọng lạ lẫm dâng lên trong lòng. Đợi đến khi nàng hồi phục tinh thần từ trong cơn tê dại, nhịp thở đã rối loạn, ánh mắt tan rã. Tại sao? Có chuyện gì xảy ra với nàng? Thẩm Tĩnh Châu cực kỳ thỏa mãn, hắn còn nhớ rõ, chỗ này là điểm mẫn cảm của nàng, chỉ cần âu yếm chỗ này, cả người nàng sẽ run rẩy, ôm hắn cầu hoan.

thế tử tuyệt tình